Viết cho 1 năm

Một năm Một năm... ừ nhỉ một năm rồi đấy! Thời gian như bay! Nói gì cho hay ho bây giờ nhỉ?! Thôi thì anh kể chuyện ngày này năm ngoái nhé. Chuyện là có một anh chàng chinito “hận xoai”, thích ăn xoài. Mà thích ăn xoài nên được “hận xoai”. “Hận xoai” là đẹp trai, lung linh đó, mọi người. Bản tính ngang đầu cứng cổ trời ban. Bị xuất huyết nằm viện 10 ngày trước khi đi Peru, rồi ra sân bay, người ta không cho bay vì giấy tờ chưa đủ, đành phải về. Nhờ lần đó mà quen được chị Tuyết Trinh nọ, vì chị cho hẳn 30 nghìn, để bắt taxi về tu viện. Mang ơn chị ấy. Chút nữa viết xong, gửi cho chị ấy. Coi như lời cám ơn muộn màng! Trời không cho đi. Đất không cho đi. Mà quyết đi Peru cho bằng được. Một thân một mình qua tận Mỹ Latinh. Rồi, đùng cái, qua được rồi, về cũng không xong, vì Covid. Mọi cửa ngõ sân bay đóng hết. Hết đường về. Không về được thì anh ở lại. Một tháng, hai tháng, ba tháng. .. anh quyết định không chờ nữa. Trả vé khứ hồi. Xin Giám tỉnh thêm ...