Anh lại viết... Anh viết cho tháng 9
Viết cho bạn Với anh, mỗi nơi anh đến, anh đều để lại những người rất bạn. Họ quý và họ thương. Anh vẫn nói đùa rằng anh là người bạn “tốn kém nhất”, vì họ phải mua vé cả mấy ngàn đôla để qua thăm: Năm anh ở bên Pêru, có người bạn Mỹ mua vé qua thăm. Khi anh bên Tây Ban Nha, có người Peru qua. Khi anh về đây, có người Pêru qua... Kể ra để một chút tự hào... Hôm nay anh viết về một người bạn. Nói là bạn, đó là đối với anh. Còn đối với họ, anh là một “đứa con trai”. Con kiểu chi, kệ! Nhưng thôi để đơn giản, dễ hiểu, anh cứ gọi là “bạn”. Tiếng Tây cho phép mà! 1. Bạn là người … Ngày đầu tiên anh đến thành phố Trujillo. Một mình. Lạ lẫm. Bạn, một người phụ nữ không quen biết anh, nhận trách nhiệm đi đón anh ở bến xe. Anh nhớ ấn tượng một cánh tay phụ nữ vây vẩy, vì có lẽ thấy anh là người châu Á. Thế nhưng, anh lướt qua, coi như không nhìn thấy, đi thẳng vào toilet... Bạn là người đặc biệt, bởi vì khi nghe nói anh muốn có một đôi đũa để ăn mì cho giống người Việt, liền đ...