Nhớ dừa

Thương dừa - Mều ơi... dừa! - Nhớ thì nói là nhớ đi. Bày đặt chụp hình gửi dừa. Thằng anh ở vùng khỉ ho không ra tiếng, cò gáy không còn hơi, về xì phố, để học và chuẩn bị mần cha. Hắn nhớ, hắn thương thằng em ở nơi không có dừa mà ăn. Hắn nhớ, hắn gửi cho hình quả dừa... A rứa thì là nhớ. Một miền nhớ trào truột về! Ngày xưa, nhà ông ngoại có cây dừa sát bờ ao. Ông nói rằng đứa nào ăn dừa, sẽ hận-xoai, là đẹp zai, là mỹ miều, là trắng trẻo, là mặn mà gì đó. Đại loại là vậy. Thế là mấy thằng cháu, tuần 7 ngày, tháng 30 ngày, đều đặn ra nhà ông, ngồi rình dưới gốc cây dừa, ngoác mỏ lên, đếm từng trái. Rình rình trái mô yếu ớt, rụng rơi xuống là ăn ngay, ăn liền. Ăn kẻo đứa khác nó ăn mất, nó lung linh hơn mình. Khi dừa bị sâu ăn, nó chết. Một bầy cháu khóc còn hơn là bị đánh toe mông. Khóc đến nỗi thằng thì mồm loe, con em mình bị lác cả mắt. Sau này mới biết bị lừa, mọi người ạ. Trắng mô nỏ thấy! Đen thui. Nói đến lại tủi thân. Thằng quỷ bạn, nó hỏi: - N...