Posts

Showing posts from September, 2020

Đã 11 năm

Image
  11 năm đi qua Cách đây 11 năm , ngày 12/7,   thằng bạn nó xách vào nhà Dòng ĐaMinh. Nó về. Trời ngấn lệ. Rồi mưa. Người đi bỏ lại anh, một mình ngẩn ngơ, hồn mất nửa. Anh tập làm quen với cuộc sống mới, bạn mới, người mới. Cứ chiều chiều, vác mỏ nhìn trời, vọng nhìn qua cửa sổ “Cuộc sống ngoài kia đẹp biết bao nhiêu”... Thế là,  từ đó, có được mấy chục anh   mới, bạn mới, em mới. Đến từ khắp nơi, từ muôn phương, muôn hướng. Đồng bằng bắc bộ Thái Bình, Nam Định. Nam miền Trung Quảng Nam. Cao nguyên Đà Lạt. Duyên hải Vũng Tàu. Đồng bàng Nam bộ Bến Tre. Kiên Giang. Cả dân Xì phố nữa. Lần đầu tiên được nghe giọng Quảng Nôm, giọng Nam rặc, giọng zai Xì gòn. Cái gì cũng rất lạ. Đấm đá, chửi nhau, hắt hủi nhau cũng vì mấy vụ “răng ri mô rứa”, ngọng “lờ cao nờ thấp”, rồi “tờ hay cờ”, “ăn với anh”. Chúng tôi 21 đứa. Ông già có. Đứa trẻ có. Đứa trẻ nhoi nhoi, suốt ngày làm phiền mấy ông già khó tính. Thời gian 2 năm, người bỏ cuộc, người không muốn bỏ cuộc, nhưng bị đẩ...

Mẹ Diện

Image
  Con nỏ về... - Mẹ Diện của con, con nói nè. Năm này con chưa về đâu. Để qua năm, khi mọi chuyện ổn ổn, rồi con về nhé. - Con của mẹ, vậy mà mẹ ngày nào cũng ngóng, cũng cầu nguyện cho con về. Rứa nỏ về thật à? - Thì giờ, thay vì cầu cho con về, thì mẹ cầu nguyện cho con bình yên là được... Thấy mẹ có vẻ buồn. Mấy lần trước thấy tươi lắm mà. Nửa đêm nửa hôm, có hôm đã ngủ rồi, mà cứ nghe mình gọi về, là ngồi dậy, bật đèn sáng lên, để con trai nhìn cho rõ mặt. Rối hai mẹ con buôn mắm, buôn muối, có hôm buôn dưa leo, dưa hấu, buôn cả dưa chuột hai tiếng đồng hồ. Mình phải bảo mẹ đi ngủ đi, bên này ban ngày không sao, chứu bên kia ban khuya, mẹ ngủ đi, mai mà đi lễ. Cứ vậy đó! Hai mẹ con, cứ như đôi tình nhân. Tuần nào không gọi là cứ hỏi, cứ ngóng, cứ nghĩ, chắc nó lại ốm đau hay bệnh tật gì đây. Thế nhưng, ôi mẹ của con, con vẫn thế, to cái xác mà vẫn cứ vô tâm vậy đó. Đôi khi bận quá, rồi quên mất. Chứ bệnh tật gì đâu mà. Rồi có hôm mẹ bị bệnh, mà không cho ai báo tin ch...