Viết về người

5 năm rồi đấy... - Ông đăng cái hình làm tôi nhớ tới một người... Chỉ cần nghe tới “một người” là anh đã biết là ai. Ngày này cách đây 5 năm, người ấy ra đi, để lại một trời thương nhớ. Không nhớ nỗi cơ duyên nào được biết người. Chỉ nhớ sơ sài là người tìm sinh viên nghèo để giúp. Còn anh thì thuộc diện sinh viên “không có mùng tơi để rớt” nên được một sơ giới thiệu để giúp. Ngày đó, sáng đi học, chiều thư viện, tối đi gia sư. Cứ 15-20 nghìn một buổi, cũng phải đi, kiếm tiền mua mì tôm với rau muống. Nên ai mà giúp cho cái gì là ân nghĩa muôn đời ghi nhớ. Kiểu như Chúa thương người tên Hiền, xong cái, Chúa gửi người đến, một năm giúp anh 2 triệu đầu năm mua sách vở. Thế là mừng vui. Nay mà ai giúp cũng mừng nhé, đâu chỉ ngày xưa, mọi người. Còn nhớ mới hôm gần đây, đi xức dầu cho người ốm. Vẫn tâm niệm là anh đi xức dầu cho bệnh nhân thì không được nhận bất kì đồng nào. Thế nhưng, có hôm, họ cứ nài nỉ, “Padrecito, nhận đi, nhận cho tôi vui, coi như một ly...