Posts

Showing posts from July, 2022

Viết cho những ngày sắp xa Pêzu

Image
  Hai mươi năm nữa... Chỉ còn tuần nữa là lên đường về Việt Nam rồi. Bắt đầu thấy nao nao rồi đấy. Thế mà chưa xếp đồ. Cái con em Mẹt nhắn tin, hỏi anh đã xếp chưa.  – “Chưa nhé, mi qua đây mà xếp cho anh”.   Nói vậy, chứ chắc cũng phải coi cái nào mang được, cái nào gửi qua Tây Ban Nha trước, cái nào bỏ lại, cái nào biếu tặng thì tính toán dần, chứ sắp lên đường rồi. Carolina , con bé thư ký của cha Giám tỉnh, là người đồng hành với mình từ ngày mình đặt chân lên Pêru đến hôm nay. Nhiều lúc, nó lôi mình đi như chó mẹ tha chó con. Đi từ sáng sớm, đến 11h khuya, đi khắp nơi, tu viện, bảo tằng, bệnh viện, đại sứ quán, trường trạm, trung tâm mua sắm...  Hôm nay, nó gửi anh một đường link. Mở ra xem suýt khóc mọi người ạ. Nó chụp lại tất cả mọi  khoảnh khắc trong vòng 3 năm, kể từ khi anh bước chân lên Peru., những khoảnh khắc quan trọng, những khoảnh khắc ngố ngố, những khoảnh khắc điên điên khùng khùng... Cám ơn nó lắm luôn. Nếu mà blog cho upload video, anh s...

Viết cho giữa tháng Bảy

Image
Bài viết này dành riêng cho một người, một nữ truyền giáo người Việt - Dòng Nước Hằng Sống. anh gọi người này là "má". Má nhỏ nhắn, nhưng tinh thần thì to lớn! Má Hoa Lần trước lên Lima , ghé thăm má. Má vẫn leo cầu thang lên xuống để thăm con trai yêu quý được. Vậy thế mà, hôm qua, má nhắn tin:      - Con trai yêu quý, má bị đau, hết đi được rồi. Giờ nằm một chỗ rồi.    - Thế má đau nhiều không?      - Cũng lai rai, con ơi.    - Kệ nó má ơi, giờ má kiếm gì ăn lai rai đi. Nó đau lai rai, thì mình ăn lai rai...  Rồi hai má con cười rần rần. Cười trong nước mắt... Hai năm trước , lúc chuẩn bị chịu chức linh mục, theo phong tục bên này, anh phải tìm được một người làm “madrina – má đỡ đầu” để dâng áo lễ lên Đức Cha. Ai giờ ta? Cha Giám tỉnh Pêru bảo là do dịch bệnh, không được mời bất kỳ ai người ngoài tu viện. Cũng vì vậy, mà một vài người cứ nhắc mãi vụ anh không chịu mời họ đi lễ. Thôi kệ, ai trách thì cũng chịu thôi chứ, anh bình a...

Anh viết cho tháng Bảy đầy nỗi niềm

Image
José và những người bạn xứ người Vẫn nhớ lời khuyên trước khi lên đường của một người bạn Mỹ, người sống và truyền giáo 20 năm ở Nigieria: “Jose ơi, em phải tìm được những người bạn mới ở nơi em ở, nếu không em sẽ rất buồn”. Và rồi, Chúa gửi đến cho anh rất nhiều bạn. Bạn lớn. Bạn nhỏ. Bạn trẻ. Bạn già. Chắc do cách xưng hô bằng tiếng Tây chỉ có tôi – bạn, nên nhờ vậy mà bạn bè anh có nhiều. Cũng vì nhiều bạn mà anh cũng có nhiều cái tên mới. Bên này, khi quý mến ai, sẽ gọi thân mật bằng những cái tên thêm đuôi “ito” vào. Kiểu như ở bên mình gọi là “cưng”, “bé”, “bẹp”, “ku” đấy. Bởi thế, anh có những cái tên như padrecito, joselito, Josecito, chinito, chinis... Có cái bà sr kia còn thích gọi anh là “chini cua cua”. Hỏi ra mới biết là do bả biết anh mê thích ăn vịt lộn. Nói đến lại thèm, rớt răng giả! Có lần kia, có cái bà bạn, cứ ỗm ờ hỏi là khi viết bờ-lóc, thì có kể về bả cho người dân Ziệt biết không. Trả lời thì rằng không nhé. Có cái bà kia nữa, bảo anh là viết một bài về bà đ...