Lạ vô cùng

Có những ngày lạ đến vô cùng Lại kiểu viết bắt đầu bằng “có những ngày”. Mà thì “Có những ngày” thật! Có những ngày sợ phải bước chân nhanh, sợ phải trút bỏ cái áo khoác khi đã bước vào phòng. Vì làm thế, cảm xúc sẽ trôi tuột đi mất. Chỉ muốn về phòng, ngồi vào cái laptop, mở lên và viết thật nhanh. Viết cho hả, cho trút cái nỗi bực bội trong mình. Người ta nói cái năm tuổi gì đấy, mình ứ có tin, chẳng thèm quan tâm. Vì có tin đâu mà quan tâm! Nên chẳng biết nó là năm nào, năm bao nhiêu tuổi. Chỉ nghe người ta nói, cái năm ấy sẽ gặp nhiều tai họa, tai nạn nghiêm trọng, rồi đi đứng, ăn uống phải cẩn thận. Rồi lại thêm cái bà chị già hơn mình... 5-6 tuổi kia nữa, bà cứ nhắc: “ku có biết là nay mình có tuổi rồi không, phải ăn chậm, đi chậm, nói chậm”. Nói chung, ngày mô cũng nhớ lời bà ấy dặn hết. Vậy mà... Tự nhiên đang chạy chạy, vấp quả bóng, té cái ầm ầm. Rồi vác cái chân vào bệnh viện, ngồi xe lăn như thật. Cái ông bác sĩ kia bó cho một cục trăng trắn...