Posts

Showing posts from April, 2020

Quyên

Image
Quyên - Yến, em có tin gì về Quyên không? Thầy nhờ người hỏi thăm và giúp đỡ mà không liên lạc được. - Quyên mất lâu rồi mà thầy! Cô bé hiền. Em có mái tóc dài lắm. Em hay cười. Mình vẫn nhớ y nguyên hình ảnh nhẹ nhàng, dễ thương ấy. Quyên là cô học trò chẳng bao giờ mình quên được. Muốn quên cũng không nổi Mình mang nợ em quá nhiều. Nợ em một lời xin lỗi. Nợ em một cuộc gặp mặt. Nợ em một lời khấn hứa. Nợ em... Khi nào về Việt Nam, sẽ qua nhà em, gặp em, thăm em, sẽ nói với em rằng lần đó thầy về trúng dịp mưa bão, nên thầy không qua thăm em được. Vậy mà... .... - Em chào thầy. Thầy khỏe không? - Chào em. Nhưng em là ai vậy? Lâu quá, thầy không nhớ.  - Dạ, em là Quyên ạ. Từ lần ấy, lúc nào em cũng nhớ về thầy, muốn hỏi thăm thầy, mà em sợ... .... Sợ. Thầy cũng sợ lắm. Thầy đã cố quên. Gắng trốn. Muốn tránh nhắc đến chuyện ấy. Thầy vẫn theo dõi em. Hạnh phúc vì em là cô gái ngoan, hiền và vui tươi, xinh đẹp. Em ước mơ làm y tá, vì em thương người. Em nói vậy....

Viết cho ngày lười

Image
Thì viết... Viết cho hơn 1 tháng rưỡi Cuarentena, Ở trong nhà, không bước ra khỏi cổng. Ai bước ra có việc, khi vào là phải dùng nước rửa giày, lấy cồn rửa tay... Anh cũng chẳng biết tại sao. Tại sao hôm nay anh cảm giác như này. Chẳng buồn học. Chẳng buồn nói chuyện. Chỉ có âm nhạc là người bạn lúc này. Kệ, mày muốn hát gì thì hát. Anh viết... Có hai người bạn người nhập cư Venezuela. Anh cũng từng ngồi ăn xin với họ bên vệ đường, trước cửa nhà thờ. Hai bạn ấy sống bằng đồng tiền bố thí của người đi qua, kẻ đi lại, kẻ đi ra, người bước vào cầu nguyện xin ơn. Cũng có hôm ngồi đấy, cũng kêu, cười với họ, nhưng đáp lại là từng ánh nhìn vô cảm. Không hiểu họ cầu nguyện, họ xin ơn, nhưng sao họ vô cảm đến thế. Anh không nói, họ phải cho, phải bố thí. Đến một nụ cười, hỏi thăm đáp lại, họ cũng không buồn đáp trả, thì không biết họ đến với Chúa và ra về như thế nào. Thôi, đó là chuyện của họ. Cái mình bận tâm lúc này là, bây giờ không còn ai đi lại, không còn ai bước ra từ cửa nhà t...

Người yêu họ đến cùng

Image
... đến cùng Hôm nay, toàn thân rung rên như một cung đàn khi đọc đoạn "Người yêu họ đến cùng". Thổn thức. Rưng rưng. "Josecito, lloras?"... Đến cùng là Thánh Thể. Như vậy, chưa đủ! Đến cùng là cái chết trên Thập giá. Thập giá là biểu tượng đỉnh điểm của tình yêu. Thánh giá là một logic, một cái logic ngược đời, nghịch lý. Chúa cứ chọn làm những điều ngược đời như vậy thôi. Làm sao có thể tưởng tượng được cái hình phạt đau đớn, nhục nhã nhất, dành cho tội nhân đáng sợ nhất, lại là biểu tượng của tình yêu? Con không hiểu. Con không thể hiểu nổi. Đến cùng là trần trụi trên Thập giá. Trần trụi trên Thập giá cũng vì "họ". "Họ" nghe có vẻ xa lạ. Vì "họ", chứ không phải vì con. Nhưng cái điều thú vị ở đây là trong "họ" có con. Con ở trong "họ". Nói khác đi, vì Ngài cũng yêu con đến trần trụi. Chúa đã trần trụi vì con. Chấp nhận nhận tất cả cái xấu hổ nhất bị phơi bày trước mắt nhân loại, để muốn nói với...