Quyên

Quyên

- Yến, em có tin gì về Quyên không? Thầy nhờ người hỏi thăm và giúp đỡ mà không liên lạc được.
- Quyên mất lâu rồi mà thầy!

Cô bé hiền. Em có mái tóc dài lắm. Em hay cười. Mình vẫn nhớ y nguyên hình ảnh nhẹ nhàng, dễ thương ấy. Quyên là cô học trò chẳng bao giờ mình quên được. Muốn quên cũng không nổi Mình mang nợ em quá nhiều. Nợ em một lời xin lỗi. Nợ em một cuộc gặp mặt. Nợ em một lời khấn hứa. Nợ em... Khi nào về Việt Nam, sẽ qua nhà em, gặp em, thăm em, sẽ nói với em rằng lần đó thầy về trúng dịp mưa bão, nên thầy không qua thăm em được. Vậy mà...
....
- Em chào thầy. Thầy khỏe không?
- Chào em. Nhưng em là ai vậy? Lâu quá, thầy không nhớ.
 - Dạ, em là Quyên ạ. Từ lần ấy, lúc nào em cũng nhớ về thầy, muốn hỏi thăm thầy, mà em sợ...
....
Sợ. Thầy cũng sợ lắm. Thầy đã cố quên. Gắng trốn. Muốn tránh nhắc đến chuyện ấy. Thầy vẫn theo dõi em. Hạnh phúc vì em là cô gái ngoan, hiền và vui tươi, xinh đẹp. Em ước mơ làm y tá, vì em thương người. Em nói vậy. Không còn ai nhắc đến chuyện cũ, nhưng nó ám ảnh thầy trong cả giấc ngủ, trong cả giấc mơ. Nó khiến thầy sợ biển. Không còn dám tắm biển một mình, hoặc ra xa.

Chiều nắng đổ lửa. Biển xanh thẳm. Sóng mạnh. Bãi cát dốc. Vách đá. Tiếng các em kêu cứu. Hoảng sợ. Tất cả làm em lả đi. Mặt em tím tái. Mũi em trào ra bọt trắng xóa. Suy nghĩ trong đầu là cái chết. Em mà chết. Thầy cũng chết. Rồi một người đàn ông chạy ra giúp thầy đưa từng em vào. Tay thầy bế em, chạy trên bãi cát đổ lửa ấy. Ai bảo gì, thầy làm theo. Thật khủng khiếp. Tất cả như đang diễn ra trước mắt thầy. 

- Nhìn thầy lúc đó, bọn em thương thầy lắm. Sau này, bạn Yến nói với thầy như thế. Thầy chẳng nhớ mình đã kêu, gào như thế nào. Lúc đó, chỉ nghĩ đến cái chết. Sợ hãi. Xin Chúa cứu em. Chỉ cần em sống, Chúa muốn gì, con cũng sẽ làm. Chúa muốn con đi tu, con sẽ đi. Và, như một phép màu, em dần dần tỉnh lại, không biết chuyện gì xảy ra.

- Em muốn liên lạc với thầy, mà em sợ...
- Lần ấy, thầy hứa với Chúa của thầy, nếu em được sống, thầy đi tu. Giờ thầy đang đi tu, ở trong nhà thờ rồi. Còn em thì sao?
- ...
Em khóc. Mình để cho em khóc. 
- Em có chuyện gì vậy? Kể thầy nghe...
- Em bị bệnh thầy ạ. Bệnh nan y. Em bây giờ chẳng làm được gì cả. 
Cố gắng an ủi em. Nhưng chẳng biết nói gì và nói như thế nào.
 - Quyên, thầy hứa sẽ về thăm em khi có dịp gần nhất.

Cô bé ngoan lắm. Chỉ biết dạ. Mỗi lần thay máu, em nhắn tin nói với mình, em thấy đau lắm. Em chỉ thương cho ba của em, đều đặn đưa em ra bắc gặp thầy gặp thuốc, lo lắng cho em. Còn nước còn tát, còn hi vọng. Em lạc quan lắm.

Mình cũng hy vọng cho em. Cầu nguyện cho em.

- Quyên, thầy chuẩn bị đi học xa. Chắc sang năm thầy mới về được. Khi nào về, thầy ghé thăm em. Em cố gắng lên nhé. 
Vẫn vậy. Như 12-13 năm trước. Em vẫn ngoan ngoãn "dạ vâng". Mình nhờ người nhắn tin, hỏi thăm em. Tin nhắn, điện thoại không trả lời. Thôi, chắc em không xài số ấy nữa. Để khi nào về, mình sẽ qua thăm em. 
...
- Bạn mất được mấy tháng rồi đó, thầy.
Lặng người. Buồn. Thương cho em, cô bé ngoan, dễ thương và hiền lắm. Nhớ em lắm, Quyên ạ. Một người như em, chắc Chúa sẽ không bỏ rơi, phải không ạ?
Lima 22/04/2020.

Comments

Popular posts from this blog

Viết cho tháng thứ nhất của năm 2025

Viết về người

Anh lại viết cho ngày anh thêm 1 năm