Ngày mai đã qua tháng 12
Đã nghe tháng 12 gõ trên lá bàng non...
Viết vậy cho thu hút. Chứ Peru có mơ mới thấy lá bàng nhé!
Vẫn có thói quen, mỗi tháng viết vài bài, đầu – giữa - cuối tháng. Viết để đánh mốc thời gian. Viết để trút nỗi lòng cố hương, cố hoa gì đó. Vậy mà, hai tháng nay lười quá. Lười quá, hay quá bận, đến nỗi không có thời gian và đến nỗi bà chị già kia lại nhắc khéo, sao em không viết nữa. Chị nhớ các bài viết của em rồi đấy. Haiz, với cái bà đó, nhớ bài viết thì ít, nhớ em thì nhiều ấy. Nói vậy đấy! Không đúng thì kệ!
Tự nhiên, hôm nay, lướt lướt phây-búc, đọc được dòng trạng thái của người bạn. Bạn viết rằng, ngày mai đã là tháng 12, tối nay phải ngủ một giấc thật ngon, ngày mai đón tháng mới với nhiều phúc lành. Bạn đi ngủ để đón tháng mới, với hy vọng mới. Còn anh, anh lại có cảm xúc viết!
Ờ, tháng 12 rồi đấy. Đã từ tháng 3, nay đã là 12. Mọi thứ như đọng ngưng lại. Anh cứ ngỡ như mới hôm qua. Thời gian này của năm ngoái, anh rời #Trujillo. Thời gian năm nay, anh về lại #Trujillo. Đúng 1 năm tròn vành vạnh. Một năm như 1 ngày, một tháng. Vòng thời gian thật khéo.
Trong 1 năm ấy, đã có hơn 9 tháng dịch bệnh. Nhớ hồi dịch bệnh mới đến. Anh ngồi, anh nằm, anh ngủ, anh hy, anh vọng ngày hết dịch, để anh về nhà anh thôi. Tháng ấy, anh điên điên, nghĩ chuyện lao mình xuống Thái Bình Dương, trèo lên vai cá béo, bơi về thăm mẹ Diện. Tháng ấy, anh nhớ nhà héo cả mắt, héo cả gan, héo cả tùm lum. Tháng ấy, anh đi bộ ngày hai tiếng để cho khỏi bị xì-chét.
Rồi, giờ thì anh đã quen. Anh chẳng còn bận tâm. Thời gian cứ vèo vèo, trèo, trượt, bay nhảy như mũi tên. 1 tháng rồi 9-10 tháng. Anh tắc lưỡi: “Thôi, kệ bà mẹ nó”. Mình cứ sống vui, sống khỏe, sống bình an từng ngày là được. Khi nào hết dịch bệnh, Chúa muốn, anh về.
Thế nên, thay vì ngồi chờ, ngồi thở dài. Anh lại lên đường đi. Đi giữa thời điểm Lima nổi loạn chính trị. Đi giữa mưa đạn, mưa đá của người biểu tình. Anh đi giữa hai bên đường cảnh sát cơ động. Anh đi mà lòng bình yên đến lạ.
Anh đến nơi cũ nhưng sứ vụ mới. Nhưng lo âu không còn làm anh lo ngại. Anh vui chấp nhận. Mỗi ngày qua, anh luôn có được những niềm vui nhỏ nhoi góp nhặt.
Có dịp gặp được 3 ông cha truyền giáo người Hàn quốc. Cùng cảnh xa quê, nhớ nhà, hỏi thăm nhau, nói với nhau thì là thèm mì gói, mì cay. Hứa hẹn nhau rằng có dịp sẽ mời nhau đến ăn mòn Hàn quốc. Hy vọng ngày ấy mau đến để anh ăn mì Hàn quốc. Chứ hôm rồi, cũng mày mò ra siêu thị, nhìn gói mì Hàn. Nhìn, cầm lên, lại đặt xuống. Nó mắc gấp 6 lần mì thường ở đây! Thời buổi kinh tế eo con kiến, phải tiết kiệm!
Có người phụ nữ nọ, lễ vừa xong, chưa kịp cởi áo, đã thấy bà chạy vào phòng áo, kể lể như muốn khóc, rằng thì là đứa con bị covid, rằng thì là nhà hết tiền mua bánh mì. Tự nhiên, trong lòng, gợn lên một suy nghĩ nhà bà có người bị covid, phải lùi xa một bước, nhưng không thể. “Bà ơi, tui cụng nỏ có nhiều để giúp. Nhưng, bà chờ tui xíu”. Vèo cái, lấy cho bà hai cái bánh, và dúi cho bà một ít mua bánh mì.
Nói chuyện bánh mì. Nghe đồn ăn bánh mì sẽ béo khỏe, béo đẹp. Anh cũng hơi lo. Mà cũng tại vì bên này bánh mì rẻ. Mỗi ngày, mua có 2 đồng, mà ăn mỏi cả mỏ, mà nỏ hết mọi người ạ.
Chưa hết, có cái bà giáo dân kia nữa. Thấy mình cái, khen cha chinito dễ thương, tội nghiệp xa nhà, rồi cứ đòi ôm, đòi hôn. Mùa dịch mà cứ hân hoan vậy đó. Sẵn chai cồn, kêu bà xòe tay ra, xuỵt xuỵt cho vài cái, rồi mới cho ôm. Haizz. Cái văn hóa nó ăn sâu vào máu người ta, đến nỗi cái ông thầy ở cùng anh, nói rằng, không hiểu là tại sao ở Việt Nam người ta có thể sống mà không ôm, không nói rằng “Anh yêu em, ế ồ ồ ế ô được”. Cái này chợt nhớ bài hát rồi viết vào thôi. Chứ ông nói tiếng Tây Ban Nha, rồi anh dịch ra vậy đó. Dặn bà rằng, phải cẩn thận, không chạm tay vào ghế, phải luôn đeo khẩu trang, đừng ôm iếc này nọ. Nói xong, anh chạy vèo vèo, quay lại đưa cho bà cái khẩu trang an toàn hơn cái bà đang đeo.
Cách ly dịch bệnh, nhà xứ không có bà bếp. Ai biết nấu món gì thì nấu. Người ta bảo, cái khó ló cái khôn. Người ta nỏ biết, người ta coi dziu-tube để học này nọ. Còn anh, được cái bà chị kia chỉ cho, phải nấu như thế nào, nấu a răng. Mình nấu, còn bà thì nghĩ món, đến đau đầu. Nghe bảo đau quá, sắp đi khám bác sĩ. A vậy mà anh cứ nghe trước quên sau, canh thì quên muối. Chiên gà tẩm bột thì cháy. Nói chung, cần chút thời gian, anh có thể tự xoay, tự xở được rồi. Còn trước mắt, cứ làm phiền bả cái đã. Lúc nào không làm phiền, thì ăn mì.
Hôm rồi, mua được cả một đống mì gói. Từ hồi sinh viên, anh đã nổi tiếng là kẻ ăn mì gói sành điệu nhất. Cách đây vài năm, có cái bà kia, bà thấy anh mê mì hơn mê bả, bà còn còn đổi tên thành Thầy Mì nữa cơ mà. Rồi thì, hôm nào có mình qua, đều có món mì xào. Tự nhiên, chợt nhớ mòn mì xào rau cải mà bả nấu mời anh. Mai mốt anh nấu! Xèm quá! Nghĩ đến thôi đã thèm!
Mì trứng, mì rau, mì chanh, mì cà chua, mì thịt, mì trộn cơm chiên. Cái ông thầy Pezu cứ khen, ngon thật. Rồi rủ nhau, mai mốt tìm chỗ nào bán đũa, mua về ăn mì cho giống người Ziệt. Chứ ăn mì nấu theo kiểu Việt mà ăn kiểu Pezu, không ngon!
Haiz. Bao giờ cũng vậy. Viết lòng vòng, vẫn quẩn lại chuyện ăn. Giờ già thấy bà cố rồi, nhưng vẫn cứ thèm ăn. Lại mong cho được mau có dịp ăn vịt lộn. Nói với người cái ông người Pezu rằng tui thèm trứng có con gà bé bỏng bên trong quá. Thèm rớt cả nước mỏ ra. Nó bảo, mày đem trứng, phơi ngoài nắng vài ngày, nó mọc ra con cho mà ăn. Thèm quá, chắc anh sẽ làm vậy quá.
Trujillo, thiếu 15 phút để được tháng 12, 2020
Đọc cái đoạn bà kia đòi ôm Cha mà Cha lại bắt bả xòe tay ra xịt xịt rồi mới cho ôm mà cười sặc luôn ông Cha ạ😄😄😄
ReplyDelete