Có những người lạ lắm, mọi người ạ!

 Hôm nay đã sắp giữa tháng Bảy

Hôm rồi, thằng Độ nhà anh, mà mọi người vẫn yêu mến, quý trọng gọi là thầy Độ ấy, nó  nhắn tin cho anh, nó hớt ha hớt hải, báo cho anh tin vui

Hỡi anh trai thân yêu, anh trai yêu dấu của em, có một cô đọc bờ-lóc của anh, rồi cô ấy thích lắm. Cô mê anh lắm! Anh viết nhiều nhiều, thật nhiều, để đăng cho cô ấy đọc nhá!


A thế là anh sướng, anh mừng, anh hân hoan mở cờ trong lòng. Anh vui vì anh có fan mới. Chứ mọi người nghĩ sao, anh có kênh Youtube đàng hoàng, hẳn  hoi, mà chỉ có được một subscribe (đăng ký kênh). Youtube không cho biết đó là ai, để đi cám ơn!

Rồi thì, cả  cái bờ-lóc của anh  đã được cả gần chục năm, chỉ được 2 cái subcribe. Anh là một trong hai người đó, người  còn lại là đứa con trời đánh. Nó thương anh, nó quý anh lắm, nó hóng tin anh, nó  mong tin anh, nó subcribe trang để theo dõi anh. Tôi nói vậy, đúng không hoe? Comment cho mọi người biết nhé hoe! Tóm lại, chỉ được một subcribe. 

Ai đọc và yêu mến anh, làm ơn đang ký kênh, bấm nút sớp-cờ-rai, rồi chia sẻ mù mịt cho anh vui nhé!!

Hôm nay, anh có một niềm vui, giống  như một  tia nắng bùng lên giữa đêm khuya  sấm sét. Nói sấm sét, chỉ là gợi lại kỉ niệm quê nhà. Chứ bên này, hai năm không nghe tiếng sấm, không thấy mưa như bên mình! 

Mà cũng lạ, tự nhiên đang giữa mùa đông Pêzu trời heo heo lạnh; rồi tự nhiên, sáng nay, lúc anh dâng lễ, có  nắng  chiếu hắt lên cung thánh. Thề đấy, lạ lắm luôn. Vì anh ở đây cả nhiều tháng, cả mùa hè cũng chẳng có nắng hắt trên cung thánh vào buổi sáng sớm như vậy đâu! Tự nhiên, anh thấy hân hoan, anh  thấy lạ, và anh bị chia trí!

Anh đã đi lạc chủ đề! Anh nói là hôm nay, anh có một niềm vui. Ừ, anh vui lắm! Chuyện là thứ Hai tuần  trước, anh phát quà, phát gạo, phát từa lưa hạt dưa cho người nghèo. Ai mà không có tiền đi taxi về, anh còn bao cho cả tiền taxi. À, là vì cái bao quà nhiều thứ, nên nặng, và các cụ già không có sức khiêng xách ấy mà!

Đây mơi là phần hấp dẫn câu chuyện...

Một cụ bà già lắm, chắc phải hơn 80 hay 90 gì ấy. Bà coi những đồ trong bao đựng quà, bà nói:

 - Padrecito (Cha trẻ đẹp nhất hành tinh) ơi, tôi lấy một bịch bột thôi. Chứ  hai bịch con ăn không hết, nó hư đi!

Anh bắt đầu ngạc nhiên rồi.

- Bà ơi, cụ là người duy nhất làm vậy đó! Cám ơn bà nhá!

Người nghèo ấy mà, ai cũng nhận quà của mình xong, nhìn xem giỏ kia có khác của mình không, hoặc xin thêm một giỏ nữa, hoặc xin thêm cái này cái kia. Anh lại là kẻ lắm chuyện, anh cứ hỏi nhà  có bao nhiêu người, có trẻ con không để dấm dúi cho  mấy cái  bánh về cho cháu. Nên gặp cụ bà không những không những không xin thêm mà còn bớt đi, anh lạ lắm mọi người ạ.

Rồi thì, anh thương bà già ít sức khỏe, bao quà lại nặng, anh giúp bà ra bắt taxi, đưa cho bà 5 đồng, để bà trả taxi. Bà nhất quyết không nhận, anh phải đưa thẳng cho ông tài xế. 

Chuyện chỉ thế, anh cũng quên đi! Anh vốn dĩ là kẻ não cá mà! Hehe. Bên này, ai mà cứ hay quên, nói trước quên sau như anh, người ta  gọi là kẻ não cá, bà con ạ. Mà não cá mập chắc cũng ngon, mọi người nhỉ!

Hôm nay, bên này cũng là thứ Hai. Cứ thứ Hai là anh ít làm lễ, và anh được lang thang trên phố, gặp ai thương thương  là cười với họ cái, nói chuyện với họ một phát, cho họ  một cái gì đó cho họ vui. Tự nhiên, anh gặp bà cụ kia mọi người ạ.

-  Bà ơi, con là padre José, ở nhà thờ thánh Đa Minh đây. Bà đi đâu đấy?

Anh phải nói rõ vậy, vì hai lớp khẩu trang, ra đường chẳng ai nhận ra anh đâu!

À, tôi đi xuống nhà thờ Đa Minh. Hôm qua, hôm kia tôi đến mà bị đóng cửa.

Cái này cần nói rõ, không mọi người thắc mắc, anh làm gì mà Chủ Nhật lại đóng cửa nhà thờ. Bên này, nhà thờ và nhà xứ khác nhau, hai cổng biệt lập. Chúa Nhật  vẫn mở cửa nhà thờ, nhưng đóng cửa nhà xứ!

Mà bà đến đó làm gì?

À, để trả lại tiền. Hôm trước padrecito cho tôi tiền xe taxi, giờ  tôi đến để gửi lại ấy mà.

Ôi bà ơi, bà là người duy nhất làm vậy! Có bao nhiêu đâu, con cho bà đấy!

-  Không, padrecito ơi, tôi không nhận đâu...

Bây giờ vậy này, con đi với bà về nhà bà cho biết nhà, bà chịu không?

Ừ, vậy thì đi.

Rồi thì là anh và bà, một trẻ một già, một đẹp zai một xinh gái, tung tăng trên phố, băng qua mấy đèn xanh đèn đỏ. Bà đi chậm, kêu đưa tay đây dắt cho, mà ứ chịu!

 - Nhà tôi xanh xanh đó, padrecito.

Vậy là con biết nhà bà rồi nè. Bà ở với ai?

Tôi ở với cháu.

Anh hỏi cho biết nhà vậy thôi, chứ không có ý định vào trong, vì dịch bệnh và này nọ, nên ngỏ ý chào bà để về.

Padrecito có muốn ăn bánh mì không?

- Bánh mì ở nhà con đang còn...

Xong chợt nghĩ, thôi mình cứ nhận đi cho bà khỏi áy náy: “Dạ có, bà mua cho con cái đi!”

-       

Rồi bà mua cho nguyên một bịch, cả chục cái bánh mì. Dúi vào tay anh. Anh định trả tiền bánh, ăn bánh phải trả tiền mà! Thế nhưng, bà đã trả rồi. Chưa xong, mọi người ạ. Bà còn dúi lại cái gói giấy, kêu mình cầm lấy, mở ra là 5  đồng, số tiền hôm trước mình đưa cho ông taxi.


Vậy đấy, có những người lạ, lạ lắm! Những người lạ khiến anh rất vui. Vui như trẻ thơ bú no bầu sữa mẹ. Nói đến mẹ nhớ ngay mẹ Diện. Chắc giờ này mẹ Diện đã ngủ rồi! 

TTrujillo đã là ngày 12 tháng Bảy

Comments

  1. người chi mà điêu như rứa. chẳng ai ngóng tin, chẳng ai mong tin ông đâu hoe.

    ReplyDelete
    Replies
    1. comment cái là biết người lạ rồi. Hoe là từ nghệ an, dùng để chỉ con gái. Chỉ dành cho người trong nhà, như bố với con gái, anh trai với em gái. Nhá!

      Delete
  2. ghê nha, cha mà định đi dắt tay người khác tung tăng trên phố....

    ReplyDelete
  3. Thế hoe trong bài là ai vậy ta? Tưởng Jose viết sai lỗi chính tả...hihi.

    ReplyDelete
    Replies
    1. để ai biết, họ tự vô trả lời thôi. Có lẽ vậy lành hơn!

      Delete
    2. vậy chẳng ai biết là viết cho ai mà trả lời.

      Delete

Post a Comment

Popular posts from this blog

Viết cho tháng thứ nhất của năm 2025

Viết về người

Anh lại viết cho ngày anh thêm 1 năm