Anh viết cho Salamanca tháng Bảy nảy lửa...

Câu chuyện của tháng Bảy

#Salamanca, xứ Tây Ban Nha


Cứ tưởng phương xa, trời Tây, là không có bánh khô, mà người ta hay gọi là bánh tráng hay bánh khô ấy. Vậy mà, tự nhiên hôm nay có người gửi cho. Nào là gà khô, bánh tráng Tây Ninh, bánh khô đa đa. Lôi ra ăn, chụp hình, gửi cho cái bà gửi tốt bụng, để cám ơn. Chút nữa  viết xong bài, gửi cho mà đọc nhé, cái bà sơ kia. Mất công gửi, thì gửi nhiều nhiều nhé. Gửi có một bịch, mất công ăn. Ăn mà không dám nhai to, vì sợ kêu rộp roạp, rồi cái ông cha kế bên phòng nghe, rồi qua ăn mất.

Nói chuyện ở trời tây, ăn đồ việt thì thú vị lắm. Có bà sơ kia, thân thì cũng không thân lắm. Mà đã biết mặt đâu mà thân. Chuyện là bà nhờ anh chuyện giấy tờ đi Tây Ban Nha. Mình không giúp được gì. Thế nhưng, do bà quý mến mình quá chăng (cái này là tự bịa ra cho thêm phần sinh động thôi ạ!! Lỡ sơ theo dõi phây-bút của mình, sơ đừng tưởng thật nhớ!), bà hỏi cần gì không, bà mang qua cho. Anh chỉ mong một gói cà phê 3 in 1 cho mấy cha bên này, vì họ thích. Vậy mà, nào là cà phê, măng khô và bịch muối Tây Ninh.

Cái chuyện muối Tây Ninh mới vui nha mọi người. Cái vụ ăn dưa hấu mà chấm muối là mấy ông cha Tây nhìn anh như người ngoài hành tinh rồi. Xong mùa hè thì nhiều mận. Mận thì đâu mà chẳng chua như nhau. Anh vác muối Tây ninh xuống ăn. Mở ra, kêu ông cha ngửi. Ngửi ngửi là ông lắc đầu rồi. Còn ông khác, kêu ông ăn thử miếng, ông cho một hột to bự chà bá lửa vô miệng, rồi kêu cay quá, mặn quá, tăng máu mất. Kêu ăn thêm miếng nữa,  nhất quyết không. Rồi có mấy sơ người Argentina ghé qua chơi. Kêu mấy sơ thử ăn muối ớt. Mấy bà cố gắng, nhăn mặt, nhăn mũi ăn. Hỏi thì là thích không. Lịch sự mà trả lời thì ừ à là thích. Nhưng kêu ăn nữa không, thì lắc đầu. Không ai ăn, anh khỏi sợ bị thâm hụt. Cứ để trên bàn đấy, không sợ mất đi. Hehe.

Giờ thì phải nói chuyện mì. Có một bà sơ mới quen. Người đâu mà thật thà. Bà bị anh lừa. Kêu ai thua cuộc thì mất một gói mì, chỉ một gói mì thôi. Anh là người thắng. Thế là,bà tòn ten, nghe bảo trốn học, bắt xe buýt lên nhà anh người quen để xin một gói mì làm phí thua cuộc. Khi nghe sự tình chuyện đó, người đàn ông tốt bụng ấy cảm động, xúc động, thương bà sơ, biếu bà sơ hai thùng mì, và thương anh hơn, cho anh ăn một tô phở, hai tô mì trứng, và lại biếu luôn anh 1 chai tương, hai hũ cà muối và hai thùng mì. Bà nội, bà ngoại thân mến, ngày hôm đó, xách mà muốn rốt hai bàn tay, rụng hai bàn chân. Nói chuyện cà muối, khi nào em đi Valencia nữa, cho em một hũ nữa, về ăn mì với, anh Thế ơi. Chứ mì thì còn nhiều mà cà muối thì hết rồi!

Nhân tiện, thì anh cũng nhắc luôn chuyện cũ. Cái chuyện anh đi gặp nhóm người Việt ở Valencia. Cái mồm anh cứ luôn nói xôi ngon, thích lắm. Thế rồi, đi thăm mà được ăn, được quà, được bọc xôi gà mang về. Thấy tình thân của mọi người thật quý!

Vườn nhà anh, mùa này trái gì cũng có. Quả vả, táo tàu, nho nhiếc, lê, mận, mắc ma, hạnh nhân… Anh cứ thỉnh thoảng lại ra thăm, coi quả nào chín bói là ăn liền. Mấy ông cha nói thì là ở đây, chim chóc nhiều lắm, khi nào chín là chúng sà vào vườn ăn sạch sành sanh. Nghe vậy, nghĩ chuyện cổ tích Cây khế nhà mình quá. Chỉ mơ có con chim to to đến, xong nó khiêng anh đi hốt vàng hốt bạc, thì cũng được! Nghe vậy, anh bảo, để anh lấy túi ra bọc lại. Chứ để chim ăn hết, thấy uổng quá! Nghe vậy, ông cha mắng anh, thì là răng đó là sự Quan phòng của Thiên Chúa cho bầy chim. Ừ thì quan phòng, nhưng mà tiếc…!!!

Qua đây, nói chuyện ăn. Có cái hôm qua, hôm kia gì đấy. Tự nhiên, bà bếp nấu cơm chiên với trứng gì đấy. Tự nhiên, anh ăn ngon miệng. Vừa ăn vừa khen: “Úi trời ơi là trời, con thấy ngon quá! Con thích quá, mấy cha Tây ơi!”. Có ông cha già thật già, cười đáp lại: “Ối giời, cái mặt mày, có cái món nào là mày không thích không?!” Nghe vậy, mình cười phá lên. Mà đúng thật, cái gì anh cũng ăn, ăn ngon. Ăn xong lo đi bộ giảm cân. Có cái ông cha kia nữa, ông mà chuyển đồ ăn, là ông nói: “Chuyển đồ ăn cho thằng José, thì khỏi cần hỏi. Cứ chuyển cho nó!” Cái này đúng mà, sao cãi cho nổi ạ!


Quay lại  nói chuyện bà sơ kia gửi bánh đa đa kia
. Nhận quà cái, quay ra giả vờ chửi vậy thôi. Nào là tiền đâu mà mua này nọ. Nói vậy thôi, giả vờ hung hăng vậy thôi, còn trong lòng cảm động lắm ạ. Ngồi được mấy phút, ăn hết bịch bánh đa đa rồi. Mai mốt ai thương, ai gửi từ Việt Nam qua cho sơ, nhớ chia sẻ tiếp nhá. Chứ anh là anh mê, anh thèm bánh đa đa Hà tĩnh nhà bà lắm. Ngày xưa, anh đi kiến tập ở Cẩm Xuyên, Hà tĩnh, anh biết, anh ăn, anh thèm bánh đa lắm.

Thôi ạ, viết ngắn, gửi vội, kẻo sơ đi ngủ. Kiểu như mùa hè Tây Ban Nha nóng khô, luôn làm cho người ta có cảm giác buồn ngủ và mệt mỏi. Anh thì cũng hơi hơi buồn ngủ rồi đấy!

Salamanca đã là 10/7/23

 

 

 

Comments

  1. Khi nao có ai về cần thơ thì Báo Chị Hạnh gửi muối bánh tráng cho Cha Hiền ăn nhe..

    ReplyDelete

Post a Comment

Popular posts from this blog

Viết cho tháng thứ nhất của năm 2025

Viết về người

Anh lại viết cho ngày anh thêm 1 năm