Posts

Showing posts from 2025

Anh viết cho ngày anh hạnh phúc...

Image
Viết cho 5 năm Rất sáng nay , đang giờ café, có ông giáo dân vào gặp một cha nọ để trao đổi việc lễ Mân Côi. Thôi thì các cha đang bần bận thì anh đón tiếp, uống nước và trò chuyện về tuổi tác, công việc, con cái, gia đình... Cố gắng tạo cho ông cảm giác thoải mái nhất khi bước chân vào nhà Dòng. Ông cứ một thầy hai thầy, lại ba thầy. Anh cũng là cha được 5 năm rồi mà cứ bị người ta nhầm miết! Thôi thì kệ! Lấy lời biện minh “ Anh nhìn còn trẻ lắm!” để làm động lực cho niềm vui! Hôm nay , anh tròn 5 năm linh mục... Theo thói quen hằng năm, anh muốn viết cho hằng năm. 5 năm, những chuyện thầy hay cha, với anh không là vấn đề. Có những chuyện vui buồn còn vấn đề hơn! Có những chuyện sứ vụ, học hành... còn vấn đề hơn! Có những chuyện thành công hay thất bại hay, những trồi trụt trong sứ vụ và ơn gọi còn vấn đề hơn!... Mà cũng may là anh không mấy bận tâm “cha” hay “thầy”, miễn là người ta vẫn còn nhận ra anh là người tu hành... Nhớ lại 5 năm.   Anh nhớ cái gì? Anh nhớ buổi chiều Chúa ...

Anh lại viết... Anh viết cho tháng 9

Image
  Viết cho bạn Với anh, mỗi nơi anh đến, anh đều để lại những người rất bạn. Họ quý và họ thương. Anh vẫn nói đùa rằng anh là người bạn “tốn kém nhất”, vì họ phải mua vé cả mấy ngàn đôla để qua thăm: Năm anh ở bên Pêru, có người bạn Mỹ mua vé qua thăm. Khi anh bên Tây Ban Nha, có người Peru qua. Khi anh về đây, có người Pêru qua... Kể ra để một chút tự hào... Hôm nay anh viết về một người bạn. Nói là bạn, đó là đối với anh. Còn đối với họ, anh là một “đứa con trai”. Con kiểu chi, kệ! Nhưng thôi để đơn giản, dễ hiểu, anh cứ gọi là “bạn”. Tiếng Tây cho phép mà! 1. Bạn là người … Ngày đầu tiên anh đến thành phố Trujillo. Một mình. Lạ lẫm. Bạn, một người phụ nữ không quen biết anh, nhận trách nhiệm đi đón anh ở bến xe. Anh nhớ ấn tượng một cánh tay phụ nữ vây vẩy, vì có lẽ thấy anh là người châu Á. Thế nhưng, anh lướt qua, coi như không nhìn thấy, đi thẳng vào toilet... Bạn là người đặc biệt, bởi vì khi nghe nói anh muốn có một đôi đũa để ăn mì cho giống người Việt, liền đ...

Viết cho nhiều tháng lười

Image
Hôm nay anh viết  ... Hôm nay anh viết cho rất nhiều tháng để blog lên meo. Anh viết cho những người bạn cứ âm thầm theo dõi, chờ đợi rồi nhắn tin: "Sao đợt này em/ cha/ chú không viết bờ-log nữa?" . Anh cứ nói là bận. thì cũng bận. Thì cũng muốn "buông" thanh xuân để tập làm "người lớn".  Bởi vì.... - Ây, kiếm gì đó? Lời của một người đàn ông làm anh giật mình. Anh mới tới một giáo xứ hôm qua và ở lại 1 tuần ở đây. Tranh thủ thời gian buổi sáng, đi một vòng coi nhà thờ... - Dạ, con mới đến và sẽ ở đây một thời gian... - Dạ, con chào thầy... hay cha? - Dạ, con là cha ạ. - Con xin lỗi... Con ở đây lâu rồi... - Không sao ạ, con mới đến tối qua... Những câu chuyện đại loại như thế, cứ diễn ra suốt, nên mình không ngạc nhiên. Ai gặp anh lần đầu tiên cũng chào là thầy. Ủa giống thầy lắm chắc!! Gần 5 năm làm cha rồi. Thiếu dăm năm nữa là kỉ niệm 10 năm rồi. Vậy mà... Có lần lên xe ghép vào nhà Dòng. Trên xe ...

Viết cho tháng thứ nhất của năm 2025

Image
            Viết cho ngày đầu năm mới 2025 Cộng đoàn nữ tu Bác Ái 19/3 Rất đúng hôm nay là tròn 1 năm anh về Việt Nam . Cảm xúc vẫn nguyên nguyên. Vẫn nhớ cảm giác xuống sân bay buổi chiều hôm ấy, rồi bắt xe về nhà thằng em ở Hà Nội. Vẫn nhớ cảm giác chưa quen múi giờ Việt Nam. Cố ngủ một giấc, mà tới trưa trật 11h giờ, mà cứ tưởng buổi sáng... Hôm nay, ngày đầu năm 2025. Thôi thì anh viết những cảm xúc cho ngày đầu năm nhỉ! 4g30... Buổi sáng đầu năm mới. Chẳng phải là phiên của anh, nhưng anh được nhờ dâng lễ bên các sơ Bác Ái. Xách xe chạy xe đi dâng lễ. Ra đường mới thấy trời mịt mù sương. Sương như mưa, sáng dưới đèn pha xe máy. Rất lâu lắm rồi mới thấy sương mù nhiều như thế. Chạy xe như mò mẫm, chỉ sợ va trúng ai đi đường. Thầm nghĩ rằng, an toàn là trên hết, chắc có lý do chính đáng thì đến trễ xíu cũng không sao. Mà cũng may là chưa trễ... Lễ xong, anh trêu với bà sơ phụ trách phòng thánh, thì là rằng đường mù mịt như vậy, anh không b...