về bố

- Alô, bố à, bố khỏe không?
- Khỏe chí. Nay có làm chi mô mà không khỏe. Tết xong, người ta cũng chưa kêu may vá gì! 
- Thì mình có thời gian nghỉ ngơi, bố nạ! 

Tự nhiên, một cuộc, mà đúng hơn, chỉ vài câu hội thoại ngắn ngủi nhưng thân tình giữa hai bố con. Lâu lắm rồi, hai bố con mới nói chuyện kiểu tưng tửng với nhau được như vậy:
-Bố, nay uống nữa không?
- Không.
- Dạ, bố đừng uống nhiều nữa. Nay bố yếu rồi, chỉ một ly là bố mệt rồi đó. 

Những đứa bạn thường hay kể về bố bằng đôi mắt lấp lánh, lung linh. Còn nó, cũng muốn và thực sự muốn điều ấy. Dù sao đó là tình cảm vô cùng thiêng liêng. Thế nhưng, có những điều cũ kĩ, rách nát, chắp vá ấy cứ bám riết và khiến cho những yêu thương không thể bật thành lời trọn vẹn!


......
- Thầy ơi, em là đứa con không có cha. Em khao khát có cha, để được cha sai đi mua rượu như những đứa khác...


Thằng học sinh nói và khóc. Mình cũng rơm rớm. Không phải vì mình cảm thông cho hoàn cảnh không cha của đứa học sinh, cho bằng nghĩ lại những cảnh một thằng nhóc, mặc mưa, mặc nắng, phải chạy đi mua rượu cho bố nhậu với ông bạn. Hồi đó, nghèo không có tiền. Mà lại mua chịu tiền. Xấu hổ, hờn. Suốt ngày rượu. Muốn uống thì đi mà mua!


Tuổi thơ với những kỉ niệm hỗn độn. Hỗn độn như mớ đồ đạc ngổn ngang chiều hôm ấy... Sàn nhà lênh láng nước. Bé con nằm im, không dám khóc. Mặt áp lên sàn nhà...  Nghe tiếng chai bia vỡ và hằn sẹo lên trong tâm trí, cắt thành một vết sẹo tuổi thơ!

Không là một lần. Rồi lần nữa và thêm nhiều lần nữa. Những lời cằn nhằn,  hờn trách. Thằng bé tưởng mình đã quen. Nó biết phải làm gì. Nó tìm một góc thật yên để nghe và nhìn. Nó thấy một người phụ nữ đã quen chịu đựng. Chịu đựng quá nhiều, quá lớn đến nỗi chưa bao giờ, hoặc nó không thấy được nhìn giọt nước mắt của người phụ nữa ấy. Chịu đựng như một hòn đá nằm bên bờ suối. Sau này nó mới biết, bên trong người phụ nữ ấy là cả dòng suối nước mắt của sự hy sinh và yêu thương!


………
Và kì lạ ghê
Khi ta bước qua những ngày yêu thương gọi mãi không thành tiếng... 
Thì những giận hờn như là gió thoảng qua
Không chút vấn vương... 
Những cau có như là tiếng xe ngoài phố
Vù vù...  Rồi im bặt!

..............

Trời lạnh. Bố đi đâu về, cũng mần vài ly rồi. Biết tính bố,  nó im lặng. Lặng lẽ lấy chăn đắp cho bố. Thằng em ít biết kiềm chế hơn.

- Mày ăn nói với bố vậy hả? Tau tát cho cái bây giờ. Dù sao cũng là bố!

Bảo mấy đứa em biết ăn nói tôn trọng bố, biết ăn nói tế nhị khi bố say. Thế nhưng, chính nó, không dám mở miệng nói
lời nào. Không phải vì nó không biết nói gì, nhưng mình biết nếu mình mở lời ra lúc đó, mình sẽ không làm được điều mình chỉ dạy các em. Mình im. Im cho tới lúc bố tỉnh hơn.
 - Bố, bố mệt không ? Tết nhất, mình phải tỉnh táo để còn đi tết chứ. Bố nằm cả hai ngày như vậy thì còn gì là tết nữa.
Nay nó đã biết kiềm chế lời nói. Thế nhưng, đâu đó trong lời nói vẫn còn chút hờn tủi. Bố phải vậy và phải thế kia !

…..
Đã có lúc nó tự hỏi, bao giờ mình đủ can đảm để bước qua những đau thương để thông cảm cho một con người ? Đó là một câu hỏi ngờ nghệch đến vô duyên. Bố là ai để được nó cảm thông? Bố vẫn mãi vậy thôi. Yêu thương và yêu thương. Lo lắng và quan tâm. Một cách vô điều kiện.
-  Anh, bố bắt em pha nước ấm cho anh uống nè. Bố thấy anh ho nhiều…
-  Cái bố này, tự nhiên làm rứa.
Miệng thì nói vậy. Nhưng trong lòng thì ấm áp đến lạ.
Bố là vậy, yêu thương không biết phải thể hiện thế nào cho được. Cứ đi ra đi vào, và nói đi nói lại, bằng một niềm tự hào về nó.
02/03/2019

Ps: Viết đến chỗ này, nhấc điện thoại alô cho bố.
- Còn gì nữa không ku?
- Dạ không, bố giữ gìn sức khỏe. Ăn và ngủ nhiều cho khỏe/



Comments

Popular posts from this blog

Viết cho tháng thứ nhất của năm 2025

Anh lại viết... Anh viết cho tháng 9

Viết về người