Gượng cười

Cười Nhớ lần ấy, có cái thằng học sinh cá biệt của trường, không biết nó nhìn đời kiểu gì, mà nó nhìn ra nét cười của mình là cười đểu. Nó gọi mình lại, "Tại sao mày cười đểu anh?". Ơ hay, anh cười mây cười gió, chứ anh cười chó chi mày! Nghĩ được vậy thôi, nghĩ vậy cho thỏa trí tưởng tượng, chứ đâu dám nói năng gì. Sợ nó rút dao ra thọc cho một cái thì toi. Cái bọn côn đồ học sinh thì anh còn lạ gì. Vì mới cách đó vài hôm, nó còn vác dao truy nã nhau trong trường. Vậy nên mình thôi cười: "Dạ, anh đâu có cười đâu ạ. Anh bị hô bẩm sinh đấy!" Nhớ con bạn ngồi dãy bàn phía sau hồi cấp 3, nó viết lưu bút nói rằng, mai này cách xa, nó sẽ nhớ mãi nụ cười của mình lắm lắm. Nó nói mình cười nhìn hiền lắm, làm nó vui theo. Nhớ hồi sinh viên, ở trọ. Có con bạn cùng khóa ở kế bên phòng, nó bảo nó ghét tiếng cười của mình. Vì hễ mình cười là nó kêu nhức đầu, nhức trốc gì đó. Có hôm, nó qua gõ cửa phòng, cái mặt còn dán nguyên miếng salopas, bảo không được cười hô...