Posts

Showing posts from June, 2020

Gượng cười

Image
Cười Nhớ lần ấy, có cái thằng học sinh cá biệt của trường, không biết nó nhìn đời kiểu gì, mà nó nhìn ra nét cười của mình là cười đểu. Nó gọi mình lại, "Tại sao mày cười đểu anh?". Ơ hay, anh cười mây cười gió, chứ anh cười chó chi mày! Nghĩ được vậy thôi,  nghĩ vậy cho thỏa trí tưởng tượng, chứ đâu dám nói năng gì. Sợ nó rút dao ra thọc cho một cái thì toi. Cái bọn côn đồ học sinh thì anh còn lạ gì. Vì mới cách đó vài hôm, nó còn vác dao truy nã nhau trong trường. Vậy nên mình thôi cười: "Dạ, anh đâu có cười đâu ạ. Anh bị hô bẩm sinh đấy!" Nhớ con bạn ngồi dãy bàn phía sau hồi cấp 3, nó viết lưu bút nói rằng, mai này cách xa, nó sẽ nhớ mãi nụ cười của mình lắm lắm. Nó nói mình cười nhìn hiền lắm, làm nó vui theo. Nhớ  hồi sinh viên, ở trọ. Có con bạn cùng khóa ở kế bên phòng, nó bảo nó ghét tiếng cười của mình. Vì hễ mình cười là nó kêu nhức đầu, nhức trốc gì đó. Có hôm, nó qua gõ cửa phòng, cái mặt còn dán nguyên miếng salopas, bảo không được cười hô...

El viaje del aprendizaje de idioma

Image
Los llamados accidentes de comunicación Hay unos días cuando Josecito se vuelve muy parlanchín desde la madrugada. Al sentarse a la mesa para desayunar en el comedor del convento, sigue hablando, preguntándo sobre todo tipo de cosas a quienes están sentados cerca. Mirando alrededor todo el mundo, observando cómo se come pan, empieza a preguntarle al fraile de su lado:  - Hey señorito (es el apodo que le gusta usar para dirigirse a los frailes), ¿por qué a algunos no les gusta la miga de pan? Mira, la está sacando toda la interior. Le responde brevemente: - Con su gusto”.  Sí, con su gusto puede hacer lo que quiere. Bien. Unos momentos después, ve al otro pararse para tomar pan en otra canasta, la cual está un poco lejos de él, pregunta:     - ¿Por qué no le gusta pan en la canasta cerca de él?     - Con su gusto.  Pasando un rato, mirando el pan en sus manos, dice:     - Oye, estoy en un restaur...

Chàng chinito hận-xoai

Image
Chuyện của đứa anh Có đứa em gái quê, cả 4 năm, gần 5 năm không gặp. Lần trước còn meo miếc này nọ. Xong cái, vào nhà thử, nhà tập, nó mất tăm. Đứa anh cũng chực quên nó, thì nó khấn. Như nó nói, nó chạy tung tăng, tung tóe, tìm tung tích của đứa anh. Đứa anh thì vứt các phây-búc và cái Zalo, nên nó không tìm ra anh. May có người mai mối, để nó tìm ra tung tích đứa  anh. Nó liên lạc với đứa anh. Nó vẫn vậy. Tíu ta tíu tít. Hai anh em chẳng là ruột thịt, mà được cái hợp tính, nên cứ có dịp là tám.  Cũng tại nó tám, lôi anh theo, chứ tính anh hiền lành, cả đời có biết tám là gì đâu nhá! Rồi, tự nhiên, hôm nay nó còn kêu đứa anh kể chuyện truyền giáo cho nó nghe... Cái chuyện truyền giáo, thực ra đứa anh cũng có. Đứa anh cũng ra vào rừng, cũng nhai lá cây cho qua bữa, cũng uống rượu sắn, cũng tắm suối Amazon, cũng mơ mơ mò mò, hy vọng vớ được cục vàng này nọ dưới suối. Bởi nghe kể rằng, ngày xưa người Tây Ban Nha qua đây tìm vàng, đãi vàng mà giàu lên.  Rồi t...

Viết cho tháng 6

Image
Junio - tháng 6 Tháng Sáu rồi đấy. Ừ thì đã qua tháng 6. Vài ngày nữa thôi  là anh chính thức #yomequedoencasa được 3 tháng. Tâm tư cũng nhiều. Nhớ thương cũng đầy rồi. Nên viết... Ngày tháng 6, có bà chị kia kêu đã subscribe trang của mình, để hễ có bài mới là bà nhận được ngay. Hi vọng đã subscibe thì cũng nhớ bấm nút like và share nhá nhá. Nói vậy, có con bé kia lại nói mình mồi chài, thả thính. Ờ thì đã 33 xuân xanh mồi chài, đánh bắt mà nỏ có con cá mô cắn phá. Phải cứ tiếp tục mồi với chài. Đến bao giờ!? Nói chuyện viết, viết cái gì đây bà chị? Chẳng lẽ nói về tình trạng dịch bệnh? Haizz. Chắc vậy thôi... Bên ấy, họ đã bình yên. Bên này, mình đã vào đông. Hoa đã héo, đã tàn. Thời gian này, cứ phải làm vườn, cắt cỏ, tỉa hồng, nên biết. Chứ chẳng thơ văn gì đâu ạ. Héo hay tươi là vì đã vào đông. Không việc gì phải xuyên tạc, diễn suy, suy diễn. Vậy mà...  Đã tự dặn lòng phải lạc quan, đừng suy nghĩ nhiều. Lo nghĩ thì giờ có giải quyết được gì đâu. Chẳng lẽ ...