Gượng cười
Cười
Nhớ lần ấy, có cái thằng học sinh cá biệt của trường, không biết nó nhìn đời kiểu gì, mà nó nhìn ra nét cười của mình là cười đểu. Nó gọi mình lại, "Tại sao mày cười đểu anh?". Ơ hay, anh cười mây cười gió, chứ anh cười chó chi mày! Nghĩ được vậy thôi, nghĩ vậy cho thỏa trí tưởng tượng, chứ đâu dám nói năng gì. Sợ nó rút dao ra thọc cho một cái thì toi. Cái bọn côn đồ học sinh thì anh còn lạ gì. Vì mới cách đó vài hôm, nó còn vác dao truy nã nhau trong trường. Vậy nên mình thôi cười: "Dạ, anh đâu có cười đâu ạ. Anh bị hô bẩm sinh đấy!"
Nhớ con bạn ngồi dãy bàn phía sau hồi cấp 3, nó viết lưu bút nói rằng, mai này cách xa, nó sẽ nhớ mãi nụ cười của mình lắm lắm. Nó nói mình cười nhìn hiền lắm, làm nó vui theo.
Nhớ hồi sinh viên, ở trọ. Có con bạn cùng khóa ở kế bên phòng, nó bảo nó ghét tiếng cười của mình. Vì hễ mình cười là nó kêu nhức đầu, nhức trốc gì đó. Có hôm, nó qua gõ cửa phòng, cái mặt còn dán nguyên miếng salopas, bảo không được cười hô hố.
Nhớ cái bọn học sinh, nó nhận xét thầy giáo thực tập rằng, thầy chẳng được cái nét đẹp trai gì hết, chỉ được cặp kiếng và nụ cười tươi. Nó kể lại, lúc thầy đi rồi, cư đi qua nhà thầy ở trọ, nhìn vào, ngỡ là thầy đang ngồi đó cười. Ôi giời, cái bọn đó mê thầy thực tập là chuyện thường! Chúng còn khóc lác cả mắt khi thầy đi nữa mà.
Mình hay cười. Cái mồm cứ ráp cười. Cười riết thành quen. Cứ hở có chuyện gì là cười. Có hôm, coi cái phim chi đó với ông bạn, hai thằng cười lăn cả ra nhà. Cười nó thành thói quen nơi chũ viết luôn. Từng chữ, từng câu đã có nét cười. Từ lúc biết nhắn tin điện thoại, là luôn kết thúc bằng chữ "he". Có hôm viết nhầm thành "Hu" mà lại gửi cho một con bé học sinh cứng tính, nó nạt cả thầy: "Thầy đàn ông mà "hu", nghe không nổi". Haiz. Cái con bé ấy, nó quý thầy như người anh, vậy mà nó còn nạt thầy nó như vậy đó. Lỡ có đọc được blog này thì nhớ lại vụ này nhé. Tôi còn chưa kịp giận cô đâu đấy!
Nói về chuyện mình cười...
Có người bảo mình cười tươi
Có người bảo mình cười vô duyên.
Có người bảo mình cười giả tạo
Có người bảo mình cười dê dê...
Nói chung, miệng thiên hạ, không ai nói hết...
Miệng mình, mình cười vậy thôi. Chứ vác mỏ đi hóng thì lấy đâu ra mỏ mà cười nữa. Quên, vác tai đi hóng coi ai nói gì, thì đâu còn thời gian để cười nữa. Có người họ mê mình, họ khen cười duyên. Thì mình cười cho họ mê mình hơn. Có ai nó bảo mình cười dê, thì mình cười cho họ dê mình hơn. Có ai bảo mình cười vô duyên thì đã bảo là không có duyên, mới cần cười để duyên nó vô. Có ai độc mồm, khen mình diễn giỏi, hai mặt, thì cứ ngồi xổm mà cười. Có lúc anh nghĩ vậy đó!
Mấy hôm nay, thằng cha Google, nó nhắc lại mấy tấm hình cũ, từ hồi mới vào nhà Dòng. Hồi ấy, mình có thể cười rách mỏ đến mang tai. Giờ còn cười. Vì người ta nói cười khỏi bị ghẻ da gì đó. hehe. Cái này là tự bịa ra, vì dạo này thấy mình bị ghẻ nhiều, nên chợt nhớ! Cơ mà, rõ ràng, nhìn lại, nụ cười ấy đã mất đi sự tự nhiên đi ít nhiều. Cả cái hô hố cũng không còn thoát ra được nữa. Có chăng chỉ là nét cười gượng nữa thôi. Gượng cũng là cười...
- José, mày có chuyện gì không?
- Bien. Tau ổn. Cười đáp lại. Sao hỏi vậy?
- Ờ thì tau thấy cái mày buồn...
Buồn chớ. Mới được nghe thằng bạn thân thân nó đòi nghỉ cuộc chơi. Nếu viết ra, viết dài mà nó ở lại, thì anh sẽ tiếp tục viết. Mà thôi... Nó đã quyết rồi...
Hóa ra, nó nói, bấy lâu nay, là "lấy ngón tay che mặt trời", là lừa dối chính mình, và giờ là lúc nó sống đúng với chính mình. Nhiều năm trời, nó nói, nó cứ nằm ngủ, mà không biết mình ngủ. Nó chỉ có một cuộc đời để sống, dù ai quay quặt lưng, nó vẫn phải quyết định. Dù có sôi mồ hôi, thì nó cũng phải can đảm đối diện...
Thôi thì mày đi, thì cứ đi. Chẳng ai cản mày sống hạnh phúc, nhưng phải đó là hạnh phúc nhé. Hạnh phúc của mày thì mạnh dạn đón lấy cho mình. Vậy đó, chỉ có thể dám nói với nó rằng, mỗi người có một khái niệm, một quan điểm về hạnh phúc. Nếu hạnh phúc của mày là ngoài kia, cuộc sống hấp dẫn ngoài kia, thì mày hãy ra đó mà nhận lấy nó, ôm lấy nó, đối diện với nó, đừng hối tiếc.
Rồi thì, khi mà mọi chuyện cứ diễn ra khác đi với những gì mình mong đợi. Đã ba tháng, và nay sẽ thêm ba tháng nữa. Kế hoạch. Dự định. Tính toán. Tất cả ngoài tầm kiểm soát.
- Anh, thấy buồn rồi đấy.
- Tại mày toan tính nhiều quá, rồi mày mệt não.
Chẳng nói nhiều với nhau. Nhưng hiểu nhau lắm vậy đó. Đúng rồi, tại toan tính quá nhiều nên giờ chỉ là cười gượng. Ổn mà chẳng ổn chút nào. Cười mà cứ thăm thẳm buồn.
Thôi, cứ kệ đi heng. Dù sao cũng phải cười. Phải gắng cười, để đi qua mùa giông bão này cái đã. Người ta nói rằng thì là, người hay cười là người đau khổ nhiều. Hay là mình sẽ bớt cười để bớt đau khổ? Nếu mình bớt cười, mình có bớt buồn, có bớt rối bời không?! Chả biết nữa. Ôi, triết với chả lý. Mình chẳng muốn cái triết lý, mà đôi khi nó đúng! Thì đôi khi mình cũng đơn giản nghĩ rằng, cười để ai đó không biết mình đang buồn, đang chán, để họ nghĩ rằng mình ổn. Ổn lắm... Đời mà ổn lắm thì có nên là đời?!
José 15/06/2020
Comments
Post a Comment