Posts

Showing posts from 2022

Viết cho tháng cuối năm

Image
  Đã là Chúa Nhật IV Mùa Vọng … Một sáng mùa Đông đã lạnh. Chợt nhớ nhà. Chợt muốn gọi cho mẹ Diện, mà đã gọi hôm kia rồi. Gọi nữa, thì mẹ Diện lại bảo thì rằng là con trai sắp ba nhăm rồi còn nhớ mẹ. Tặc lưỡi, không gọi nữa. Không gọi cho mẹ Diện thì nhắn tin cho mẹ Mười rất yêu quý. Với mẹ Mười thì có gì kể nữa đâu. Hai chị em như hai củ khoai bị nướng chung, bị nhốt chung một bì. Đánh nhau suốt. Bao nhiêu sẹo sài. Hai chị em theo nhau từ Vinh, Bình Phước rồi thì Xì Gòn. Hồi còn ở Học viện, cứ hôm nào buồn, alo cho bà, chạy hơn một tiếng đồng hồ xuống Củ Chi. Về đó, bà hỏi: "Cậu thích ăn chi, cậu nấu cho mà ăn". Cậu ni thì có thèm chi mấy chuyện ăn uống đâu. Xuống cái, vật xuống nền nhà ngủ như chết, ngủ đến chiều chiều, bà gọi dậy cho mà về. Vậy đó, nên hai chị em nhắn với nhau vài câu. Bà hỏi, cậu thèm trà sữa không, để chị gửi cho. Anh nói, thèm thì cũng thèm, nhưng phải gửi qua đây mới uống được chớ. Anh hỏi xem, nay bà còn bị ngứa chân không. Nhớ ngày xưa, hồi cò...

Hà Nội đã thu chưa?

Image
  Viết cho một tháng   Sáng nay ra Hà Nội, khi trời con rất sớm. Chắc 2-3 giờ sáng gì đó. Chỉ biết khi giật mình dậy,  hỏi cái ông cạnh bên là mình đến Hà Nội chưa,  ổng bảo rằng thì là đến lâu rồi. Nhìn ra ngoài cửa xe,  có vẻ trời đang mưa,  ngủ tiếp,  ngủ sâu và ngủ ngon. Khi thấy trời đã sang sáng thì xuống xe,  đi bộ thể dục,  giảm cân,  ghé quán café viết  bờlog.     Lần này  ra Hà Nội hết sợ rồi. Cứ ba lô đi vậy. Xe ôm hỏi đi không,  chỉ cười hiền hòa, khoe mắt híp. Đi chán thì gọi app,  khỏi bị chặt chém hoặc  bị chửi.    Anh tranh thủ giết  thời gian, café,  chờ đến trưa trưa để vào đại sứ quán lấy visa. Lại nói chuyện visa,  chưa làm được thì ước ước ao ao,  suốt ruột,  suốt lòng. Giờ có được thì ngại ngại,  sợ lại phải đi. Lại nhiều năm xa nhà. Nhưng kệ,  đó cũng là cái số Trời định!     Về quê, Chúa thương cách riêng. Này thì thích mưa, ...

Viết cho giữa tháng Tám Lima

Image
Nói chuyện về covidcito Bà cô nhắn tin hỏi: - Cháu yêu về đến đâu rồi, để ra đón nè? - Cháu không về được rồi. Bị bé Vít giữ lại rồi! - Ôi, cái số cháu yêu. Trước ngày đi thì bị Sốt xuất huyết 1 tuần trong Bệnh viện. Giờ ngày về thì bị Covid. Cả hai lần đều đổi vé máy bay. Lần trước nằm viện 1 tuần. Lần này, bác sĩ kêu cách ly 10 ngày. Thì vâng lời chứ biết sao giờ. Đáng ra là giờ này đang ở Việt Nam viết bơ-log, chứ đâu phải ngồi viết bơ-log trong tu viện, sát bên nhà thánh nữ Rosa Lima, vừa viết vừa nghe nhạc thư giản và cầu nguyện đâu! Rồi, đứa em dâu nó cho xem vườn cải nó trồng, chờ ngày bác về ăn. Nó biết bác thích ăn rau cải. Không biết ai nói cho mà biết hay vậy. Bác mê ăn cải nấu với tôm, hoặc ăn với bánh xèo. - Mự cứ ăn đi, chứ mùa cải sang năm bác mới về được nhé! - Thật á bác? Vậy thì đợi bố mẹ vào, em hái hết cho mọi người ăn vậy! Rồi bà chị gái nữa: - Cậu về, chị nấu lẩu Thái cho mà ăn nhé. - Cậu bị Côvit rồi mẹ Mười ơi. Khi nào cậu về, cậu báo. Đừng có chờ! - Cậu cứ bình...

Viết cho những ngày sắp xa Pêzu

Image
  Hai mươi năm nữa... Chỉ còn tuần nữa là lên đường về Việt Nam rồi. Bắt đầu thấy nao nao rồi đấy. Thế mà chưa xếp đồ. Cái con em Mẹt nhắn tin, hỏi anh đã xếp chưa.  – “Chưa nhé, mi qua đây mà xếp cho anh”.   Nói vậy, chứ chắc cũng phải coi cái nào mang được, cái nào gửi qua Tây Ban Nha trước, cái nào bỏ lại, cái nào biếu tặng thì tính toán dần, chứ sắp lên đường rồi. Carolina , con bé thư ký của cha Giám tỉnh, là người đồng hành với mình từ ngày mình đặt chân lên Pêru đến hôm nay. Nhiều lúc, nó lôi mình đi như chó mẹ tha chó con. Đi từ sáng sớm, đến 11h khuya, đi khắp nơi, tu viện, bảo tằng, bệnh viện, đại sứ quán, trường trạm, trung tâm mua sắm...  Hôm nay, nó gửi anh một đường link. Mở ra xem suýt khóc mọi người ạ. Nó chụp lại tất cả mọi  khoảnh khắc trong vòng 3 năm, kể từ khi anh bước chân lên Peru., những khoảnh khắc quan trọng, những khoảnh khắc ngố ngố, những khoảnh khắc điên điên khùng khùng... Cám ơn nó lắm luôn. Nếu mà blog cho upload video, anh s...

Viết cho giữa tháng Bảy

Image
Bài viết này dành riêng cho một người, một nữ truyền giáo người Việt - Dòng Nước Hằng Sống. anh gọi người này là "má". Má nhỏ nhắn, nhưng tinh thần thì to lớn! Má Hoa Lần trước lên Lima , ghé thăm má. Má vẫn leo cầu thang lên xuống để thăm con trai yêu quý được. Vậy thế mà, hôm qua, má nhắn tin:      - Con trai yêu quý, má bị đau, hết đi được rồi. Giờ nằm một chỗ rồi.    - Thế má đau nhiều không?      - Cũng lai rai, con ơi.    - Kệ nó má ơi, giờ má kiếm gì ăn lai rai đi. Nó đau lai rai, thì mình ăn lai rai...  Rồi hai má con cười rần rần. Cười trong nước mắt... Hai năm trước , lúc chuẩn bị chịu chức linh mục, theo phong tục bên này, anh phải tìm được một người làm “madrina – má đỡ đầu” để dâng áo lễ lên Đức Cha. Ai giờ ta? Cha Giám tỉnh Pêru bảo là do dịch bệnh, không được mời bất kỳ ai người ngoài tu viện. Cũng vì vậy, mà một vài người cứ nhắc mãi vụ anh không chịu mời họ đi lễ. Thôi kệ, ai trách thì cũng chịu thôi chứ, anh bình a...

Anh viết cho tháng Bảy đầy nỗi niềm

Image
José và những người bạn xứ người Vẫn nhớ lời khuyên trước khi lên đường của một người bạn Mỹ, người sống và truyền giáo 20 năm ở Nigieria: “Jose ơi, em phải tìm được những người bạn mới ở nơi em ở, nếu không em sẽ rất buồn”. Và rồi, Chúa gửi đến cho anh rất nhiều bạn. Bạn lớn. Bạn nhỏ. Bạn trẻ. Bạn già. Chắc do cách xưng hô bằng tiếng Tây chỉ có tôi – bạn, nên nhờ vậy mà bạn bè anh có nhiều. Cũng vì nhiều bạn mà anh cũng có nhiều cái tên mới. Bên này, khi quý mến ai, sẽ gọi thân mật bằng những cái tên thêm đuôi “ito” vào. Kiểu như ở bên mình gọi là “cưng”, “bé”, “bẹp”, “ku” đấy. Bởi thế, anh có những cái tên như padrecito, joselito, Josecito, chinito, chinis... Có cái bà sr kia còn thích gọi anh là “chini cua cua”. Hỏi ra mới biết là do bả biết anh mê thích ăn vịt lộn. Nói đến lại thèm, rớt răng giả! Có lần kia, có cái bà bạn, cứ ỗm ờ hỏi là khi viết bờ-lóc, thì có kể về bả cho người dân Ziệt biết không. Trả lời thì rằng không nhé. Có cái bà kia nữa, bảo anh là viết một bài về bà đ...

Sau 12 năm tìm lại...

Image
     Lần lại những email cũ để xóa bớt, ai ngờ tìm lại được những cảm xúc của thuở ban đầu theo Chúa. Đầy chất thơ, chất mật ngọt! Đi theo Chúa cần lắm tìm lại thuở ban đầu. Ps: Đây là bài viết gửi cho cha Giám đốc hàng tháng, nên cách xưng hô khác trong những bài viết khác của anh, nha mọi người! "Ơn gọi là ánh trăng" Gần đây, tình cờ con đọc cuốn sách “Đường đi một mình” của cha Nguyễn Tầm Thường. Ngay từ những trang đầu giới thiệu về cuốn sách cha đã khơi gợi lên cho con những suy nghĩ về ơn gọi của con – là điều mà con luôn cố gắng kiếm tìm qua những giờ cầu kinh, những lần nguyện ngắm trong hành trình theo Chúa. Bởi vậy, con muốn chia sẻ với cha đôi chút về đề tài này trong bài viết này. Một hôm có một anh bảo con trả lời giùm anh câu hỏi “tu tiếp hay không tu nữa?”. Con trả lời anh đó rằng đối với câu hỏi này thì chính anh phải trả lời, và chỉ có anh mới có câu trả lời một cách chính xác cho chọn lựa của mình, chứ con không thể trả lời thay cho anh câu hỏi đó được. ...

Viết cho tháng 6 của Peru

Image
  Hôm nay anh viết cho tháng Sáu... Mở đầu tháng 6, anh bị bể cái răng. Thú thật ở Việt Nam, chưa bao giờ biết đến què giò, trật khớp, rụng răng hay gãy răng là gì. Ấy vậy mà, bên này, trẹo chân, phải đi bệnh viện, ngồi xe lăn, chạy vào phòng cấp cứu, ò í e như thật. Rồi năm ngoái, bể một cái răng, phải đổi thói quen nhai hàm trái qua phàm phải. Bớt dịch, phải đi nhổ cái phần răng bể. Rồi hôm rồi, ông cha xứ đi hành hương Đất Thánh về, biếu cho mấy anh em bịch đậu phộng Giêrusalen. Vừa ăn vừa khen: “Ngon quá. Tôi thích quá à”. Chưa kịp nuốt, bỗng nghe tiếng cái gì rơi bể trong miệng: “Mẹ Diện ối, con ước là không phải là bể răng!”. Chạy vào cái vòi nước, lấy ra được một cái răng rớt ra. Ai cũng cười ngất ngay con gà tây. Anh thì tiếc thương và  hờn tủi cái số phận hẩm hiu, suốt ngày bể răng! Bịch đậu phộng vẫn còn đó, nhìn vẫn thèm, mà không dám ăn nữa! Đó là cái vụ răng cọ. Tháng Sáu bên kia trời đã vào hè. Nóng nắng  tháng Sáu thì chỉ hình dung thôi cũng biết. ...

Viết về người

Image
5 năm rồi đấy... -  Ông đăng cái hình làm tôi nhớ tới một người... Chỉ cần nghe tới “một người” là anh đã biết là ai.  Ngày này cách đây 5 năm, người ấy ra đi, để lại một trời thương nhớ. Không nhớ nỗi cơ duyên nào được biết người. Chỉ nhớ sơ sài là người tìm sinh viên nghèo để giúp. Còn anh thì thuộc diện sinh viên “không có mùng tơi để rớt” nên được một sơ giới thiệu để giúp. Ngày đó, sáng đi học, chiều thư viện, tối đi gia sư. Cứ 15-20 nghìn một buổi, cũng phải đi, kiếm tiền mua mì tôm với rau muống. Nên ai  mà giúp cho cái gì là ân nghĩa muôn đời ghi nhớ. Kiểu như Chúa thương người tên Hiền, xong cái, Chúa gửi  người đến, một năm giúp anh 2 triệu đầu năm mua sách vở. Thế là mừng vui. Nay mà ai giúp cũng mừng nhé, đâu chỉ ngày xưa, mọi người. Còn nhớ mới hôm gần đây, đi xức dầu cho người ốm. Vẫn tâm niệm là anh đi xức dầu cho bệnh nhân thì không được nhận bất kì đồng nào. Thế nhưng, có hôm, họ cứ nài nỉ, “Padrecito, nhận đi, nhận cho tôi vui, coi như một ly...

Viết cho những ngày đầu tháng Năm

Image
 Nghe nói rằng thì là Nhà bố Thu mẹ Diện có mẹ Mười, ku Kiền, ku Toạc, ku Tằm, ông Kết, bé Chiệc (mần sơ rồi nên phải gọi lịch sự!), thằng Ruých, con Mắm và con Hoe. Mỗi đứa một vẻ mười phân thì chắc cũng vẻn vẹn một đôi phân. Cứ ngồi với nhau là không yên. Mổ, tát, cào nhau. Cái môi, cái dùi, cái dép, cái thước... Để lại sẹo đầy. Mẹ Mười một cái sẹo chà bá trên trán. Thằng Kiền thì một rổ sẹo to sẹo nhỏ trên đầu.  Giờ không dám cắt tóc ngắn. Nghe nói hồi nhỏ bị đẹn, bị sài. Ông Kết thì nguyên cái hàm răng. Thằng Toạc thì không biết toạc chỗ nào, mà bị gọi là Toạc. Một  đứa một số một phận. Mẹ Mười là chị nhớn. Mới lớn cái đã đi học xa nhà. Cứ đến tháng lại về xách mắm, muối, khoai đi. Chắc vào Vinh làm ăn, buôn bán. Chứ ăn một mình đâu mà lắm. Rồi học xong, bay một cái vào tận Bình Phước. Chị mở đường, mở cổng, mở ngõ cho một bầy em tung tăng, tung tóe. Mỗi đứa một ngóc, một đứa một ngách. Thằng xa nhất, giờ tận chân trời Peru. Thằng gần hơn thì ở  Thái Lan, Trun...