Ông và cháu

Lật cuốn Kinh Thánh ra, thấy dòng chữ: "Kỷ niệm ngày vào Đại học Thành phố Vinh - Tặng cháu Sỹ Hiền - Ông Sỹ Vỳ", chợt bao kỉ niệm ùa về.

Ngày ấy, bố mẹ nghèo quá, không đủ tiền mua cho mình cái xe đi học. Nhà lại đông anh em, ông nghĩ nếu cho mình  mang xe về nhà, rồi thì chẳng mấy chốc nó hư, vì bị mấy đứa em mình lôi ra đua xe, tập xe. Ông kêu, ông cho cháu cái xe đó, nhưng chỉ dành cho việc đi học. Khi nào đi học, cháu lên lấy xe đi. Đi học về, đưa vào ông giữ.. Thằng cháu hậm hực, có mỗi cái xe cho cháu mà cứ làm như quý lắm. Bực bội nhất mỗi lần đi học trễ mà cứ phải lên ông lấy xe, cột cột cái túi sau xe rồi lọc cọc đạp lên trường. Giờ vẫn nhớ cái xe màu đo đỏ, hồng hồng ấy!

Năm mình lớp 11-12 hay gì gì ấy, lâu rồi mình cũng không nhớ nỗi! Biết tin mẹ Diện lại có em bé, là con Nga bây giờ. Bọn trong lớp, nhà nhiều là 3 anh em, nhà ít là 1. Còn nhà mình có tới 7 đứa. Giận mẹ Diện, lẳng lặng lên thủ thỉ với ông. Mẹ lại có em bé. Mẹ đẻ suốt... Không chờ mình nói hết câu, ông lớn tiếng nạt mình. Không đẻ thì làm gì có bay! Tưởng được ông là đồng minh, ai ngờ ông đứng về phe người con trai của ông và là chồng của mẹ Diện. Thằng cháu im im, lẳng lặng, lén lén đi về. Ông già rồi, ông chẳng hiểu mình nghĩ gì. Ông không hiểu được rằng ba năm cấp ba mình ngại như thế nào khi bạn bè muốn về nhà chơi hay khi bạn bè hỏi, nhà mi có mấy anh em...

Nhớ cái lần ấy, chương trình phim nước ngoài cuối tuần với chương trình cải lương chiếu cùng giờ. Ông thì đòi coi cải lương, mình thì coi phim. Mình coi một lúc, ông coi một lúc, chuyển đi chuyển lại. Mình không nhường ông, ông cũng chẳng nhường mình. Mình vùng vằng đi về, hục hặc! Đến hôm nay vẫn còn nợ ông một lời xin lỗi vì thái độ hỗn hào với ông hôm ấy!

Hôm ấy, chỉ có mình ở nhà học bài. Ông ra chơi. Ông nói, tau thấy có con bé này hay hay. Tau coi rồi, nó đang đi học may. Mai mốt nó có nghề nghiệp thì cũng tốt. Thằng cháu "hết hồn", nhưng cháu mới học lớp 12 mà, cháu còn đi học đại học nữa. Ông cốc đầu, mi thì phải đi học đã. Tau tính cho thằng Đức. Nó học xong, ở nhà lấy vợ là vừa. Hic. Hồi đó thằng Đức mới học lớp 10. Mình nghe xong, cười muốn xỉu lên xỉu xuống! Ông tính bắt nó tảo hôn!

Nhiều chuyện muốn nói về ông lắm. Ông như một người bạn, hôm nào học mệt mệt, chạy lên nghe ông kể chuyện. Hôm nào chán chán, lên ngồi nghe ông đọc thơ....

Nhà ông có mấy cây ổi, được trái nào ra, ông kêu lấy bao bọc lại kẻo sâu nó ăn hết. Thằng cháu nghĩ xấu về ông, có trái ổi mà ông không cho ăn. Không cho thì mấy thằng anh họ nữa, rủ nhau đi ăn trộm ổi nhà ông. Đợi tối lại, một thằng vào nói chuyện với ông. Vài đứa ở ngoài, vớ được trái nào, bứt trái đó. Trời tối thui, lại sợ ông bắt gặp . Vớ toàn trái xanh lè, ăn không xong!

Nhà ông có cây sung. Cứ mùa mưa là nó chín mọng. Thằng cháu lẻn lẻn vào trèo, trơn quá, rớt xuống ao cá. Ông chạy ra, thấy cháu lóp ngóp dưới ao, mắng vài câu: Cái thằng này, chỉ biết phá phách!...
............
Ps: Cũng đã 10 năm rồi. cái nắm tay thật chắc, cháu vẫn nhớ như in. Cái nụ cười mom móm của ông cháu vẫn nhớ. Tin rằng ông luôn dõi theo và cầu nguyện cho cháu. Ước vọng của ông đã sắp thành hiện thực rồi, ông ạ!



Comments

Popular posts from this blog

Viết cho tháng thứ nhất của năm 2025

Viết về người

Anh lại viết cho ngày anh thêm 1 năm